Chị Mai thấy chồng nhận tin nhắn lúc nửa đêm và lập tức lái xe ra ngoài. Linh cảm bị ph/ản b/ội, chị âm thầm theo dõi, rồi v/ỡ òa khi thấy..
Chị Mai thấy chồng nhận tin nhắn lúc nửa đêm và lập tức lái xe ra ngoài. Linh cảm bị ph/ản b/ội, chị âm thầm theo dõi, rồi v/ỡ òa khi thấy..
Trời đổ mưa lất phất khi đồng hồ điểm hơn mười một giờ đêm. Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ bên giường. Chị Mai khẽ xoay người, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía chồng. Anh Long – chồng chị – giật mình ngồi dậy, cầm máy đọc tin nhắn, rồi nhanh chóng thay áo, lấy chìa khóa xe.
“Anh đi đâu giờ này vậy?” – Mai cố giữ giọng bình thản.
“Có việc chút, anh đi tí rồi về.” – Long đáp gọn, không nhìn vào mắt vợ, rồi vội vã bước ra khỏi nhà.
Cánh cửa vừa khép lại, Mai vẫn ngồi bất động trên giường, hai tay siết chặt vào nhau. Trong lòng dâng lên một cảm giác nhói buốt. Không phải lần đầu anh ra khỏi nhà muộn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên chị quyết định bước ra khỏi vùng im lặng. Một tin nhắn đêm khuya, gương mặt nghiêm trọng, sự vội vã bất thường – tất cả như những dấu chấm lặng tạo thành một câu hỏi đau đáu: Anh có đang giấu chị điều gì?
Chị khoác áo, lặng lẽ theo sau xe anh, giữ khoảng cách vừa đủ. Mưa bắt đầu nặng hạt. Đèn đường loang lổ trên mặt đường ướt nhòe, như tâm trí chị lúc này – lộn xộn, đầy những kịch bản tiêu cực.
Xe anh dừng lại trước một khu nhà trọ tồi tàn ở ngoại ô. Long bước vào trong, tay xách theo túi gì đó. Mai đợi vài phút, rồi quyết định tiến đến gần, hé mắt nhìn qua khe cửa sổ của một căn phòng nhỏ cuối dãy. Trong ánh sáng yếu, chị nhìn thấy chồng mình đang quỳ xuống trước một người đàn ông già, tóc bạc rối tung, ánh mắt mờ đục vô hồn.
“Thầy ăn gì chưa?” – Long nhẹ nhàng hỏi, mở túi lấy ra hộp cháo còn nóng và khăn lau mặt.
Người đàn ông đó – gầy gò, đôi tay run rẩy, không đáp lại rõ ràng, chỉ lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Long đưa tay lau mặt cho ông, rồi dọn dẹp căn phòng. Trên bàn có vài mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc và một chiếc áo đồng phục giáo viên cũ kỹ.
Chị Mai sững người. Đó là… thầy Quân – giáo viên dạy Văn năm xưa của cả hai người. Người từng giúp Long không bỏ học giữa chừng khi gia đình gặp biến cố. Nhưng sau một vụ tai nạn, thầy bị chấn thương não và bắt đầu sa sút trí tuệ. Cả trường chia tay thầy trong nước mắt, rồi dần dần không ai còn nghe tin tức gì nữa.
Chị đứng đó, cứng đờ, nước mưa hòa với nước mắt không biết từ lúc nào. Cảm xúc lẫn lộn cuộn trào trong lồng ngực – xấu hổ, ân hận, và một nỗi yêu thương trào dâng mãnh liệt.
Chị quay xe, không muốn chồng biết mình đã theo dõi. Trong suốt quãng đường về, tiếng mưa đập vào kính xe như những câu hỏi không lời: “Tại sao mình lại nghi ngờ anh ấy? Tại sao mình không chọn tin tưởng?”
Đèn trong nhà vẫn chưa tắt khi Long trở về. Anh cởi áo khoác ướt, đi vào bếp, bất ngờ thấy Mai ngồi đó, tay ôm ly trà gừng, mắt đỏ hoe.
“Em chưa ngủ à?” – anh khẽ hỏi.
Mai ngước lên, đôi mắt chạm vào ánh nhìn của chồng – không còn che giấu, không còn nghi ngờ.
“Anh giỏi giấu quá. Giấu cả những điều tử tế nhất.”
Long đứng khựng lại, thoáng giật mình, rồi ngồi xuống bên vợ. Không hỏi chị đã biết gì, không biện hộ. Chỉ im lặng.
“Em tưởng anh có người khác…” – Mai khẽ nói, như tự thú. “Nhưng hóa ra, người anh chọn để âm thầm bên cạnh lại là thầy cũ. Sao anh không nói với em?”
Anh nhìn vào ly trà bốc khói của vợ, giọng trầm xuống: “Anh sợ em lo. Tiền viện phí, thuốc thang… mình đâu dư dả gì. Thầy sống một mình, không còn ai thân thích. Anh chỉ nghĩ… nếu không giúp, chắc thầy sẽ chết lạnh lẽo ở góc nào đó.”
Mai
không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh. Lạnh ngắt. Cũng như trái tim
chị những ngày nghi ngờ và bất an. Nhưng giờ đây, hơi ấm từ bàn tay ấy
lại làm dịu đi tất cả.
“Lần sau… chuyện gì cũng nói với em. Dù là đau lòng hay khó khăn, em muốn được cùng anh san sẻ.” – chị nói, ánh mắt rưng rưng nhưng kiên quyết.
Anh gật đầu, đôi môi khẽ mỉm cười. Như trút được gánh nặng giấu kín suốt bao tháng.
Ngày hôm sau, Mai cùng chồng quay lại khu trọ. Chị tự tay thay ga giường, dọn lại góc học tập cũ mà thầy Quân hay ngồi. Rồi chị ngồi xuống, cầm tay ông – người thầy già lú lẫn – và gọi thật khẽ: “Thầy ơi, em là Mai nè. Học trò cũ của thầy.”
Thầy Quân không phản ứng gì, ánh mắt vẫn vô định. Nhưng giây phút đó, Mai cảm thấy trong lòng mình có một điều gì đó được hàn gắn – giữa những hoài nghi, những lo âu và những khoảng cách âm thầm kéo dài trong hôn nhân.
Tối đó, khi ngồi bên mâm cơm, chị nhìn chồng, lòng nhẹ tênh. Không cần những lời hoa mỹ, không cần quà cáp, chỉ cần biết rằng người đàn ông ngồi đối diện mình vẫn mang một trái tim nhân hậu – vậy là đủ.
Cuộc sống sau hôm ấy không dễ dàng hơn. Cơm áo vẫn phải lo, viện phí vẫn còn đó. Nhưng giữa những bộn bề, có một điều thay đổi: họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ mọi chuyện – từ lịch khám của thầy đến chuyện học của con, từ mưa chiều bất chợt đến những nỗi sợ vô hình từng đẩy họ xa nhau.
Mai đã từng nghĩ hôn nhân chết đi vì phản bội, nhưng giờ chị hiểu: có khi nó chết âm thầm vì thiếu đi sự sẻ chia. Và đôi khi, chỉ một đêm mưa, một ánh nhìn, một sự thật được phơi bày đúng lúc… cũng đủ để những trái tim quay về bên nhau.