Bị cha mẹ ruột bán cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… quan tài bằng gỗ lim, đến khi chôn cất cả làng ch/ết lặng khi phát hiện...

 

Bị cha mẹ ruột bá/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… qu/an t/ài bằng gỗ lim, đến khi chô/n cất cả làng ch/ết lặng khi phát hiện...



Năm tôi 10 tuổi, trong một buổi trưa hè như mọi ngày, cha mẹ gọi tôi ra sân.

“Có người nhận nuôi con, họ giàu lắm, sẽ cho con ăn học, sống sung sướng.”

Tôi gật đầu, chẳng hiểu gì nhiều ngoài chữ “nhận nuôi”. Tôi ôm cái cặp nhỏ, ngoái lại nhìn mẹ đang lau nước mắt, cha thì nhìn sang chỗ khác. Chiếc xe máy màu đỏ dựng sẵn ngoài sân. Lấp lánh.

Họ nhận được xe. Tôi bị đưa đi. Không có giấy tờ. Không có tình thân.

Tôi trở thành một đứa ở — không hơn. Phục vụ con cái nhà giàu, bị đánh, bị mắng, bị đói. Tôi trốn, bị bắt lại. Tôi gào lên đòi về. Họ cười khẩy:

“Cha mẹ mày bán mày rồi. Có ai muốn mày đâu.”

Tôi không chết. Tôi nuốt nước mắt lớn lên. Tự học, lén đọc sách ban đêm, thi được học bổng quốc tế, sang Pháp. Tôi đi, mang theo hai chữ: “phải sống”.


15 năm sau.

Tôi quay về làng. Cả làng ngỡ ngàng. Thằng bé câm lặng năm nào nay trở thành doanh nhân, thành đạt, giàu có. Tôi về, mang theo một chiếc xe container. Bên trong chỉ có một chiếc quan tài bằng gỗ lim đặt giữa lòng xe.

Tôi đến trước căn nhà ọp ẹp của cha mẹ ruột — họ già đi, khắc khổ. Khi thấy tôi, ánh mắt họ dao động: ngạc nhiên, xấu hổ, rồi… sợ hãi.

Tôi mỉm cười:

“Con về tặng cha mẹ một món quà quý nhất đời mình. Một chiếc quan tài gỗ lim, để báo hiếu.”

Cả làng đổ ra xem. Ai cũng xì xào: “Nó hận cha mẹ, nó báo thù rồi kìa!”
Cha tôi quỳ xuống khóc. Mẹ tôi run lẩy bẩy:

“Chúng ta sai rồi… nhưng con à… tha cho chúng ta…”

Tôi không nói gì thêm. Chỉ cúi đầu chào, rồi rời đi, để lại chiếc quan tài giữa sân như một lời tuyên án.

Một năm sau.

Mẹ tôi qua đời vì bệnh. Cha tôi gục ngã không lâu sau đó. Đám tang nghèo nàn, không ai thân thích. Người làng gom góp tiền, thì phát hiện… chiếc quan tài bằng gỗ lim kia vẫn còn trong kho.

Họ quyết định dùng nó chôn cất cha mẹ tôi, vì “dù sao cũng là con ruột tặng mà”.

Khi mở nắp quan tài, họ chết lặng.

Bên trong có một phong thư và một quyển sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu đồng — để lo hậu sự và giúp trẻ em nghèo trong làng đi học.

Lá thư viết tay, chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Thứ các người bán tôi đi, tôi không lấy lại.
Thứ tôi từng không có, tôi vẫn muốn để lại cho người khác.

Đây là quan tài – nhưng cũng là cơ hội cho một sự tha thứ.
Tôi không trở về để khiến người khác gục ngã.
Tôi trở về… để nhắc rằng:
Có những đứa trẻ, dù từng bị vứt bỏ, vẫn chọn không trở thành kẻ ác.”


Cả làng lặng đi. Người ta nhìn chiếc quan tài — giờ nằm sâu dưới lòng đất — với ánh mắt nể phục. Không phải vì tiền. Mà vì lòng người.

Thứ đắt nhất tôi từng tặng cha mẹ mình… không phải là gỗ lim.
Mà là lòng tha thứ.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...