Bao năm sống trong sự tủi cực là cái gai trong mắt mẹ chồng, bỗng 1 ngày đang dọn bàn thờ cho bố chồng, chồng tôi bỗng lăn đùng ra đất không nói nên lời, tờ giấy kê dưới di ảnh của bố đã nói hết sự thật
Tôi, Thảo, về làm dâu nhà họ Nguyễn đã tám năm, nhưng chưa một lần được mẹ chồng, bà Lan, tôn trọng. Từ ngày cưới, bà luôn coi tôi là cái gai, chê tôi nghèo, không xứng với con trai bà, anh Hùng. Dù biết vợ chồng tôi kinh tế khó khăn, chỉ đủ tiền nuôi hai đứa con nhỏ, bà vẫn tìm mọi cách đuổi chúng tôi ra ở riêng, nói rằng “nhà này không chứa người ăn bám”. Hùng, dù thương vợ con, không dám cãi mẹ, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Sống chung với bà Lan là những chuỗi ngày tủi nhục. Bà sai
bảo tôi như người ở, mắng chửi trước mặt họ hàng, khiến tôi nhiều lần
khóc thầm. Đỉnh điểm, một ngày bà tuyên bố:
“Nếu không dọn ra, tôi sẽ tự tay đuổi cả nhà cô đi!”
Không thể nhịn thêm, Hùng quyết định vay hàng xóm 10 triệu đồng, dắt tay tôi và hai con rời khỏi nhà. Chúng tôi thuê một căn trọ nhỏ, tuy chật chội nhưng ấm áp. Hùng làm công nhân, tôi nhận may vá tại nhà, cuộc sống dần ổn định. Hai con được đi học, cười nói rộn ràng, khiến tôi nghĩ hạnh phúc đã đến.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Bà Lan bỗng sinh sự,
liên tục đến nhà trọ đòi chúng tôi về phụng dưỡng, viện cớ bà già yếu,
không ai chăm sóc. Hùng từ chối, nói bà còn khỏe, lại có các con khác,
nhưng bà không chịu, thậm chí dọa từ mặt. Tôi khuyên Hùng nhẫn nhịn,
nhưng anh chỉ thở dài, bảo:
“Anh không muốn con mình lớn lên trong sự khinh miệt của bà nữa.”
Một ngày, khi tôi và Hùng dọn dẹp bàn thờ bố chồng, ông
Tâm, đã mất 10 năm trước, Hùng bất ngờ ngã ngửa ra đất, miệng mếu máo,
không nói nên lời. Tôi hoảng hốt, thấy anh cầm một tờ giấy cũ kỹ, kê
dưới di ảnh của bố. Đó là lá thư tay của ông Tâm, viết trước khi mất.
Hùng run rẩy đưa tôi đọc, và tôi sững sờ trước sự thật: Hùng không phải
con ruột của bà Lan. Anh là con riêng của ông Tâm với một người phụ nữ
tên Hạnh, người đã bỏ đi biệt tích sau khi sinh Hùng. Ông Tâm nhận nuôi
Hùng, giấu kín sự thật, nhưng bà Lan, mẹ kế, biết chuyện và luôn cay cú,
đối xử tệ bạc với Hùng từ nhỏ. Ông viết:
“Hùng, bố xin lỗi vì giấu con. Mẹ Lan không phải mẹ ruột, nhưng bố mong con hiếu thảo. Nếu mẹ con khổ quá, hãy tha thứ cho bố.”
Hùng khóc nức nở, đau đớn vì bao năm gọi bà Lan là mẹ, chịu đựng sự khinh miệt, mà không biết sự thật. Tôi ôm anh, lòng xót xa, hiểu ra vì sao bà Lan luôn muốn đuổi chúng tôi đi – bà không coi Hùng là con, chỉ muốn tài sản nhà chồng thuộc về các con ruột của bà.
Hùng quyết định không đối chất với bà Lan. Anh nói:
“Thảo, anh không cần mẹ nữa. Anh có em và các con, vậy là đủ.”
Chúng tôi tiếp tục sống ở nhà trọ, làm việc chăm chỉ, dần mua được một căn nhà nhỏ. Hùng vẫn thắp hương cho bố, nhưng không còn liên lạc với bà Lan. Bà, sau này, sống cô đơn khi các con ruột tranh giành tài sản, không ai chăm sóc. Câu chuyện về chúng tôi lan khắp làng, như bài học rằng tình thân không chỉ nằm ở máu mủ, mà ở sự yêu thương và sẻ chia, còn lòng ích kỷ và sự giấu giếm có thể phá hủy cả một gia đình.