Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở tp hồ chí minh, bảo vệ không cho vào và cái kết
Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở tp hồ chí minh, bảo vệ không cho vào và cái kết
Nắng chiều Sài Gòn đổ dài trên con đường nhựa nóng bỏng. Tiếng máy nổ phành phạch của chiếc Honda 67 cũ kỹ vang vọng giữa những tòa nhà cao tầng sầm uất. Trên yên
xe là
một ông cụ dáng người gầy gò, mái tóc bạc phơ đội chiếc nón cối đã sờn.
Chiếc áo sơ mi trắng ngả màu và chiếc quần kaki bạc thếch, chân đi đôi
dép tổ ong.
Cụ tên Ba, quê tận Tiền Giang. Hôm nay, cụ khăn gói chạy xe máy lên thành phố thăm thằng Toàn — con trai út mà cụ thương nhất. Toàn mới mua một căn hộ chung cư cao cấp ở quận 7, nghe đâu sang trọng lắm. Thằng nhỏ mấy lần bảo cụ lên chơi, mà cụ cứ ngại, sợ làm phiền. Nhưng hôm nay nhớ quá, cụ quyết định tự chạy xe lên.
Cụ
dừng trước cổng chính của khu chung cư — nơi có cổng chắn, bảo vệ mặc
đồng phục nghiêm ngặt. Một anh bảo vệ trẻ tuổi, áo vest xanh, bước ra
ngăn lại.
— “Bác ơi, bác cho cháu hỏi, bác tới đây có việc gì vậy ạ?”
Ông Ba lúi húi dựng xe, lấy từ trong túi áo cũ một mảnh giấy nhỏ, run run chìa ra:
— “Ờ… Ờ… Tao tới thăm thằng Toàn… Ờ… Ờ… Nó ở căn A2-1508. Nó là con tao.”
Anh bảo vệ nhìn ông cụ, ánh mắt thoáng chút ái ngại. Cả người cụ lấm lem bụi đường, chiếc xe máy cũ kỹ còn đang nhỏ xăng ra nền gạch sạch bóng. Một cảnh tượng hoàn toàn lạc lõng giữa cái chung cư ngập tràn xe hơi và người ăn mặc bảnh bao.
Anh bảo vệ nói khéo:
—
“Dạ, bác thông cảm. Khu này quy định chỉ cư dân hoặc khách đã đăng ký
trước mới được vào. Bác có số điện thoại của anh Toàn không, để cháu gọi
xác nhận giùm?”
Ông Ba lục lọi túi quần, lấy ra một chiếc điện thoại cục gạch đã trầy xước:
— “Có có. Tao gọi nó liền.”
Cụ loay hoay bấm số, nhưng run quá, mấy lần bấm sai. Anh bảo vệ ái ngại:
— “Để cháu giúp bác.”
Điện thoại reo lên. Một lát sau, đầu dây bên kia bắt máy:
— “Alo? Ai vậy?”
Ông Ba cười móm mém:
— “Toàn hả con? Ba nè. Ba lên tới rồi, ba đứng trước cổng nè con.”
Toàn im lặng vài giây, rồi đáp bằng giọng hơi khó chịu:
— “Ba… Sao ba không báo trước? Con đang bận họp mà. Giờ ba tới, con đâu có rảnh đón.”
Ông Ba cười gượng:
xe lên thăm… Chừng nào họp xong con ra đón ba vô được hông?”
Toàn thở dài:
— “Ba về đi. Chung cư này người ta khó lắm, ba vô làm kỳ lắm. Với lại xe ba… Không gửi được đâu.”
Ông Ba chết lặng. Cụ chỉ nghe tiếng tút tút kéo dài trong điện thoại. Bàn tay nhăn nheo siết chặt cái điện thoại nhỏ.
Anh bảo vệ trẻ ái ngại:
— “Bác ơi… Hay bác ngồi đợi chút đi. Khi nào anh ấy rảnh sẽ ra đón bác.”
Ông Ba lắc đầu. Mắt cụ đã hoe đỏ. Cụ nói lí nhí:
— “Thôi… Thôi… Tao về…”
Cụ chống tay, lật đật dắt chiếc xe máy cũ quay đi. Chiếc xe nổ máy một cách khó nhọc, như chính lòng cụ nặng trĩu nỗi buồn.
Chiều buông xuống. Ông Ba lầm lũi chạy xe trên con đường xa lạ. Bụi khói mờ mịt.
Cụ
dừng lại dưới chân cầu Kênh Tẻ, ngồi bệt xuống lề đường. Chiếc xe máy
đậu chênh vênh bên cạnh. Một cậu bé bán vé số thấy cụ ngồi một mình, mon
men lại gần:
— “Ông ơi, ông bị lạc hả?”
Ông Ba nhìn cậu bé, mỉm cười buồn:
— “Không… Ông chỉ đang nghỉ chút thôi.”
Cậu bé đưa cho ông một chai nước suối nhỏ:
— “Con mới bán được, biếu ông uống nha.”
Ông Ba nghẹn ngào nhận lấy. Những giọt nước mắt già nua rơi lã chã, hòa vào bụi đường.
Giữa dòng người hối hả, có ai biết một ông già đang tựa lưng vào ký ức, buồn đến nghẹn lòng.
Cùng lúc đó, trong căn hộ chung cư sáng choang…
Toàn ngồi thừ người sau cuộc họp online. Trong đầu cậu cứ văng vẳng giọng run run của ba:
“Ba nhớ con quá… Ba chạy xe lên thăm…”
Nhìn quanh căn phòng đầy đủ tiện nghi — sofa da, TV màn hình lớn, tủ lạnh đời mới — bỗng nhiên Toàn thấy trống trải khủng khiếp.
Cậu với tay gọi lại số ba, nhưng không liên lạc được.
— “Chết tiệt… Sao mình lại ăn nói như vậy?”
Toàn vội vã khoác áo, chạy xuống hầm xe, phóng đi trong ánh đèn chiều rực rỡ.
Gần một giờ sau, Toàn tìm thấy ông Ba ngồi nép bên lề đường. Cụ đã thiếp đi vì mệt.
— “Ba! Ba ơi!”
Ông Ba mở mắt, ngơ ngác nhìn Toàn. Đôi mắt mờ đục lập tức sáng lên.
— “Toàn… Con tới rồi…”
Toàn quỳ xuống, nắm lấy tay ông:
— “Con xin lỗi ba. Con sai rồi. Ba về với con nha.”
Ông Ba lắc đầu:
— “Ba… Ba ngại lắm. Người ta… Người ta không cho ba vô.”
Toàn gạt nước mắt, nói cứng rắn:
— “Ai dám không cho ba con vô! Ba là cha của con! Nhà của con, ba muốn vào lúc nào mà không được!”
xe hơi, còn chiếc Honda 67 cũ thì gửi nhờ nhà dân gần đó.
Cái kết ấm áp
Toàn đưa ba về chung cư. Lần này, anh bảo vệ trẻ cúi chào lễ phép:
— “Dạ, mời bác vào! Anh Toàn đã báo rồi ạ!”
Ông Ba ngỡ ngàng. Toàn nắm chặt tay ba, tự hào bước vào sảnh lớn.
Tối đó, lần đầu tiên căn hộ sang trọng vang lên tiếng cười ấm áp. Toàn vào bếp nấu cơm cho ba — những món ăn quê mùa nhưng đong đầy tình thương.
— “Ba thích ăn cá kho tộ không?”
— “Ừ… Ừ… Ba thích lắm.”
Hai
cha con ngồi ăn với nhau dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Những nếp nhăn trên
gương mặt già nua của ông Ba như giãn ra, ấm áp và hạnh phúc.
Sáng
hôm sau, Toàn lắp cho ba một chiếc giá đỡ xe máy riêng ngay trong tầng
hầm, cạnh chiếc ô tô sang trọng. Bên cạnh còn có một bảng tên nhỏ:
“Chỗ đậu xe của Ba tôi.”
Cả khu chung cư hôm đó xôn xao, cảm động trước câu chuyện về ông cụ chạy chiếc xe máy cũ đến thăm con trai.
Từ đó, mỗi chiều tan làm, cư dân lại thấy bóng dáng ông cụ tóc bạc ngồi nhâm nhi ly trà đá dưới sân, chờ con trai về.
Còn Toàn, sau lần ấy, không bao giờ để ba mình phải chờ đợi trong cô đơn thêm một lần nào nữa.