Một sinh viên đi làm thêm được thuê dọn nhà cho ông lão sống một mình. Trước khi qua đ/ời ông để lại cho cậu một bức thư khiến cậu ch: ế t l:ặng

 

 

Một chiều cuối tuần, Minh – cậu sinh viên năm hai ngành công nghệ thông tin – nhận được một công việc làm thêm từ trung tâm giới thiệu việc làm: dọn dẹp nhà cho một ông lão sống một mình ở ngoại ô thành phố. Căn nhà cũ kỹ nằm khuất trong con hẻm nhỏ, cánh cổng sắt gỉ sét, tiếng cót két vang lên khi Minh đẩy cổng vào. Ông lão mở cửa với ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền từ, dáng người gầy gò, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn. Minh cúi đầu lễ phép chào rồi bắt tay vào công việc.

Ban đầu, Minh chỉ định làm xong việc rồi về. Nhưng khi thấy ông ngồi một mình giữa căn bếp lạnh tanh, trước bữa cơm nguội chẳng có gì ngoài chén cơm trắng và lọ muối mè, cậu chạnh lòng.Cậu hỏi nhỏ: “Ông có ăn gì chưa?”Ông chỉ cười, lắc đầu: “Không sao, già rồi, ăn qua loa cũng được.”


Minh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gom rau còn sót trong tủ lạnh, nấu một nồi canh đơn giản, xào thêm ít trứng. Bữa ăn đầu tiên hai người ngồi cùng nhau – giản dị nhưng ấm áp lạ thường.Từ hôm ấy, Minh xin ông được đi chợ giúp, nấu nướng thêm chút đồ ngon. Cậu cũng tìm cách đưa ông đi tái khám, lấy thuốc theo đúng hẹn. Mỗi buổi chiều tan học, Minh đều ghé qua căn nhà cũ, dọn dẹp, giặt giũ, mua thêm sữa hay những thứ ông hay dùng.

Hai người dần thân thiết. Ông lão bắt đầu kể cho Minh nghe chuyện thời trẻ, về những năm tháng chiến tranh, rồi cuộc sống đơn độc khi vợ con lần lượt qua đời hoặc thất lạc. Mỗi lần ông kể, Minh chỉ yên lặng lắng nghe, không phán xét, không thương hại – chỉ có sự kính trọng và thấu hiểu.Một năm trôi qua. Minh tốt nghiệp, đi thực tập xa, nhưng cuối tuần vẫn tranh thủ về thăm ông. Mỗi lần về, ông đều ngồi đợi sẵn trước cửa, tay run run bưng ly trà nóng. Nhưng rồi đến một ngày, ông không ra đón nữa.

Minh bước vào nhà, tim nghẹn lại khi thấy ông nằm lặng lẽ trong giấc ngủ sâu không bao giờ tỉnh dậy nữa.Sau tang lễ đơn sơ, Minh được một luật sư trao lại hai món đồ duy nhất ông để lại: một chiếc xe máy cũ đã gắn bó với ông suốt hai mươi năm và một bức thư viết tay đã ố vàng theo thời gian.“Minh à,Cảm ơn con đã đến, đã ở lại, và đã đối xử với ông như người thân ruột thịt.

Cả cuộc đời ông, chưa từng có ai hỏi: ‘Ông ăn gì chưa?’ bằng giọng ấm như con. Con không chỉ giúp ông sống thêm một đoạn đời yên ấm, mà còn giúp ông tin rằng mình chưa bao giờ thực sự cô đơn. Chiếc xe cũ này, ông giữ lại như một phần ký ức – giờ ông gửi lại cho con. Còn bức thư này, chỉ để nói một điều:Con là người thân duy nhất của ông.”Minh ôm lá thư, nước mắt rơi không ngừng.

Cậu nhận ra rằng, trong những ngày tháng tưởng chừng là “giúp đỡ người khác”, chính cậu cũng đã được một trái tim lặng lẽ yêu thương và dạy cậu điều thiêng liêng nhất – là cách làm người bằng tình nghĩa và lòng biết ơn.Từ hôm đó, Minh giữ gìn chiếc xe như báu vật, và mỗi năm đều dành một ngày đến dọn lại căn nhà cũ, đặt một ly trà nóng, như thể ông vẫn đang đợi cậu về – như mọi chiều xưa.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...