Cô gái nghèo phải đẻ thuê cho đại gia để có tiền chữa b:ệnh cho em gái nào ngờ đúng tháng thứ 5 thì bố ra chơi …Biết chuyện Ông không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn tột cùng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi…ông đã làm 1 chuyện khiến tôi nhớ mãi …
Cô gái nghèo phải đẻ thuê cho đại gia để có tiền chữa b:ệnh cho em gái nào ngờ đúng tháng thứ 5 thì bố ra chơi …Biết chuyện Ông không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn tột cùng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi…ông đã làm 1 chuyện khiến tôi nhớ mãi …
Tên tôi là Lan.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó nơi vùng quê nghèo Bắc Bộ. Mẹ
tôi mất sớm trong một lần đi làm đồng giữa trời mưa bão, chỉ còn bố tôi
gà trống nuôi hai chị em tôi lớn lên. Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng,
nhưng bố tôi luôn kiên cường, lặng lẽ chịu đựng mọi cực nhọc để chị em
tôi được đến trường.
Nhưng rồi tai họa lại giáng xuống gia đình nhỏ bé ấy. My, em gái tôi, được chẩn đoán mắc căn bệnh suy tim bẩm sinh, cần phải phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chi phí phẫu thuật lên tới hơn 300 triệu đồng – một con số khổng lồ với những người quanh năm chỉ quen sống bằng vài đồng bạc lẻ từ làm thuê, làm mướn như chúng tôi.
Bố
tôi gần như sụp đổ. Tôi cũng khóc, nhưng nước mắt chẳng giúp được gì.
Tôi khi ấy vừa tròn 22 tuổi, mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội xin làm
công nhân cho một xưởng may. Lương tháng 4 triệu đồng, dù có nhịn ăn
nhịn mặc cũng chẳng tích góp nổi.
Rồi một hôm, trong lúc tuyệt vọng, tôi nghe được câu chuyện của mấy cô bạn cùng xóm trọ: “Đẻ thuê” – sinh con cho người khác đổi lấy một khoản tiền lớn. Tôi sợ, tôi kinh hãi, nhưng ý nghĩ cứu em gái khiến tôi trằn trọc suốt nhiều đêm. Cuối cùng, tôi quyết định làm liều.
Người môi giới tên Hạnh dẫn tôi đến gặp gia đình của ông Thịnh – một đại gia có tiếng trong giới bất động sản. Ông ta ngoài 50, giàu có, nhưng lại chẳng thể có con với vợ. Vợ chồng ông muốn có một đứa bé nối dõi và sẵn sàng chi trả hậu hĩnh cho người mang thai hộ.
Điều kiện hợp đồng rất rõ ràng: tôi sẽ được cấy phôi thai từ tinh trùng của ông Thịnh và trứng của bà vợ – hoàn toàn không liên quan tới gene của tôi. Trong 9 tháng 10 ngày, tôi sẽ phải ăn uống, sinh hoạt theo chế độ của gia đình họ yêu cầu, tránh mọi điều tiếng, sau khi sinh xong sẽ nhận trọn số tiền thỏa thuận: 500 triệu đồng.
500 triệu đồng. Số tiền đủ để cứu sống em gái tôi và thay đổi cuộc đời bố con tôi.
Tôi ký hợp đồng.
Những
ngày đầu mang thai, tôi được sắp xếp ở trong một căn hộ cao cấp, có y
tá theo dõi 24/7. Ăn uống đầy đủ, thuốc bổ, siêu âm định kỳ, mọi thứ đều
chuyên nghiệp. Tôi tự nhủ: chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm vài tháng, em
gái tôi sẽ được cứu sống, bố tôi sẽ bớt khổ.
Nhưng trái tim tôi không yên. Tôi luôn cảm thấy trống trải, tủi thân, và… tội lỗi. Tôi đã bán đi chính cơ thể mình.
Tháng thứ 5 của thai kỳ, một buổi chiều mưa nặng hạt, tôi bất ngờ nhận được điện thoại:
“Lan ơi, bố mày ra Hà Nội rồi đấy!” – là tiếng cô Hòa hàng xóm.
Tôi sững người.
Bố? Sao bố lại ra? Tôi đã dặn bố đừng lo cho tôi, rằng tôi bận đi làm, không cần thăm.
xe tìm bố.
Bố tôi đứng đó, dáng người gầy gò ướt sũng trong mưa, tay cầm túi đồ cũ kỹ, mắt ngó quanh tìm kiếm. Khi thấy tôi, ông cười tươi, nụ cười hiền lành như bao năm vẫn thế:
“Con gái bố giỏi quá! Mấy tháng rồi mà con béo tốt hẳn ra. Bố nhớ con quá.”
Tôi lao tới ôm chầm lấy bố, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Cả thân thể tôi run lên bần bật.
“Sao bố lại ra?” – tôi nghẹn ngào hỏi.
“Bố nhớ con. Với lại… My nó cứ nhắc con suốt. Bố muốn xem con ra sao.”
Tôi cố nén tiếng nức nở. Tôi không thể để bố biết. Không thể để ông thấy bộ dạng mang thai của tôi, càng không thể để ông biết tôi đang mang thai thuê cho người khác.
Tôi kéo bố vào một quán ăn nhỏ, gọi cho ông tô phở nóng hổi. Trong ánh đèn vàng mờ, tôi nhìn kỹ lại gương mặt bố: nhiều nếp nhăn hơn xưa, mái tóc đã bạc trắng gần hết.
“Công việc con thế nào?” – bố hỏi.
“Dạ… con làm cho công ty may, ổn lắm bố ạ.” – tôi nói dối.
Bố cười hiền:
“Chỉ cần con khỏe mạnh là được. Bố không cần gì khác.”
Tim tôi nhói đau. Bố tin tưởng tôi như thế, còn tôi thì… tôi lại phản bội niềm tin ấy.
Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng đến.
Hôm sau, khi tôi và bố cùng đi bộ qua một cửa hàng, tôi đột nhiên choáng váng, ôm bụng khuỵu xuống. Người đi đường vội vàng chạy tới đỡ. Bụng tôi lộ rõ hình hài của một người mẹ đang mang thai tháng thứ 5.
Bố tôi chết lặng.
Ông không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn tột cùng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi.
Tôi được đưa vào bệnh viện kiểm tra. Khi mọi chuyện đã yên ổn, bố mới lặng lẽ ngồi bên giường tôi, giọng run rẩy:
“Lan… ai làm con ra nông nỗi này? Thằng nào? Sao con lại giấu bố?”
Tôi bật khóc nức nở. Tôi không thể giấu nữa. Tôi kể cho bố nghe tất cả – về căn bệnh của My, về số tiền khổng lồ, về hợp đồng đẻ thuê.
Bố nghe xong, cả người ông như rũ xuống. Ông không trách mắng, chỉ lặng im hồi lâu rồi nói:
“Bố xin lỗi… Bố bất lực quá… Bố không lo nổi cho các con, để con gái bố phải đánh đổi thân xác mình…”
Tôi quỳ sụp xuống dưới chân bố:
“Bố ơi, con xin lỗi… Con chỉ muốn cứu My thôi mà…”
Những ngày sau đó, bố không rời xa tôi nửa bước. Ông ở lại Hà Nội, lặng lẽ chăm sóc cho tôi, nấu ăn, giặt giũ, massage chân tay cho tôi mỗi tối. Tôi thấy mắt bố đỏ hoe mỗi lần nhìn bụng tôi lớn dần.
Bố không còn cười như trước nữa. Ông già đi trông thấy.
Nhưng ông cũng không ngăn cản tôi nữa.
“Giờ con mang thai rồi, phải cố gắng ăn uống, giữ gìn cho đứa bé.” – bố nói.
Tôi hiểu, dù trong lòng bố tan nát, ông vẫn chấp nhận vì muốn tôi an toàn, vì muốn cứu lấy My.
Ngày tôi sinh con, bố đứng ngoài phòng sinh, mắt không rời cửa phòng mổ giây phút nào.
Tiếng khóc chào đời của đứa bé vang lên. Tôi thở phào, nước mắt tuôn trào. Đứa bé được y tá bế ra, trao cho bố mẹ ruột của nó – vợ chồng ông Thịnh.
Tôi nhìn theo mà lòng quặn thắt.
Bố tôi lặng lẽ ôm tôi vào lòng:
“Con đã làm tốt rồi. Bố tự hào về con.”
Tôi òa khóc trong vòng tay bố – lần đầu tiên sau bao năm, tôi cảm nhận rõ rệt hơi ấm dịu dàng ấy.
Số tiền 500 triệu được chuyển vào tài khoản của tôi. Ngay sau đó, tôi lập tức đưa My nhập viện để phẫu thuật.
Ca mổ kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ. Tôi, bố, và các bác sĩ đều căng thẳng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, nở nụ cười:
“Ca mổ thành công. Em bé sẽ hồi phục tốt thôi.”
Tôi gục xuống sàn nhà, òa khóc nức nở. Bố tôi ngồi phịch xuống ghế, tay run run lần tràng hạt trong túi áo, miệng không ngừng lẩm nhẩm cảm ơn trời phật.
Ba tháng sau, My khỏe mạnh, nụ cười trong sáng lại rạng rỡ trên gương mặt cô bé. Tôi cũng dần bình phục cả về thể xác lẫn tinh thần.
Một buổi chiều, bố bảo tôi:
“Lan à, sau này… dù có khó khăn thế nào, cũng đừng bao giờ đánh đổi bản thân như vậy nữa. Bố thà chết cũng không để con làm thế lần thứ hai.”
Tôi gật đầu. Tôi thề với lòng mình sẽ sống một cuộc đời xứng đáng, không để bố thất vọng nữa.
Năm năm sau
My thi đỗ đại học y khoa, thực hiện giấc mơ trở thành bác sĩ. Tôi mở một tiệm may nhỏ ở quê, tự tay may từng chiếc áo, chiếc quần. Bố tôi già đi nhưng nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt ông.
Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy những đứa trẻ con bi bô trên phố, lòng tôi lại nhói lên. Tôi nhớ về đứa bé năm nào – đứa bé tôi đã từng mang trong mình, từng nghe tiếng tim nó đập thổn thức.
Dù tôi chẳng có quyền làm mẹ của nó, nhưng ở đâu đó trong trái tim tôi, tôi luôn cầu chúc cho nó được lớn lên bình yên, hạnh phúc.
Năm ấy, sau khi sinh con, tôi cắt đứt liên lạc với gia đình ông Thịnh theo đúng thỏa thuận. Trong lòng tôi mang theo một khoảng trống lớn – như thể một phần máu thịt của mình bị xé rời, mãi mãi không thể lấp đầy.
Tôi ngỡ rằng cuộc đời mình và đứa bé ấy sẽ không còn giao nhau nữa.
Nhưng số phận, một lần nữa, lại trêu đùa tôi.
Một buổi chiều năm năm sau, tiệm may nhỏ của tôi đón một vị khách bất ngờ.
Ông Thịnh.
Không còn vẻ bóng bẩy, xa cách như trước, ông đứng trước cửa tiệm, tay dắt theo một cậu bé khoảng 5 tuổi. Đứa trẻ có đôi mắt đen láy, lanh lợi, và nụ cười giống tôi đến kỳ lạ.
Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.
Ông Thịnh tiến tới, ánh mắt chứa đựng sự áy náy và khẩn thiết:
“Chào em, Lan. Em khỏe chứ?”
Tôi lúng túng gật đầu. Ánh mắt tôi dừng lại ở cậu bé nhỏ – thằng bé cũng đang tò mò nhìn tôi chằm chằm, rồi bất giác nở một nụ cười tươi rói khiến tôi suýt bật khóc.
Ông Thịnh ngồi xuống, chậm rãi kể:
“Vợ tôi… mất rồi. Sau khi có thằng bé, cô ấy phát bệnh ung thư, qua đời năm ngoái.”
Tôi chết lặng.
“Tôi… từ lâu vẫn luôn biết ơn em. Nhưng tôi cũng luôn áy náy. Em đã hy sinh quá nhiều. Hôm nay tôi đưa thằng bé đến, chỉ để… xin phép em. Tôi muốn thằng bé được biết về người đã mang nặng đẻ đau nó.”
Tôi run rẩy.
Cậu bé ngẩng đầu, hỏi ngây thơ:
“Cô ơi, cô là ai thế ạ? Sao cháu thấy cô giống cháu quá?”
Tôi bật cười trong nước mắt, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nó:
“Cô là một người bạn đặc biệt của cháu.”
Từ hôm đó, ông Thịnh thường xuyên đưa bé Minh – tên cậu bé – đến chơi với tôi và bố. Minh líu lo khắp sân, lấm lem bùn đất, tiếng cười rộn vang cả căn nhà nhỏ.
Bố tôi ban đầu còn ái ngại, nhưng dần dần cũng bị nụ cười ngây thơ ấy chinh phục. Ông thường bế Minh lên đùi, kể cho nó nghe chuyện đồng quê, thổi sáo trúc cho nó nghe, dạy nó cách buộc diều, làm chong chóng.
Nhìn bố và Minh, tôi không khỏi cay cay mắt.
Một ngày nọ, khi tiễn hai bố con ra về, ông Thịnh chần chừ đứng lại:
“Lan… Tôi biết mình không có tư cách gì. Nhưng… nếu em đồng ý, tôi mong chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Tôi ngỡ ngàng.
“Tôi không muốn em chỉ là người mẹ mờ nhạt trong cuộc đời Minh. Tôi muốn em, Minh, và cả tôi… trở thành một gia đình thật sự.”
Nước mắt tôi lại trào ra.
Một năm sau, tôi tổ chức một đám cưới giản dị tại chính mảnh đất quê nhà. Tiếng trống, tiếng cười rộn ràng khắp nơi.
Ông Thịnh – giờ đây không còn là đại gia cao sang, mà chỉ là một người đàn ông bình dị, yêu thương tôi chân thành.
Minh chạy lon ton quanh sân, kéo vạt váy cưới của tôi, nũng nịu:
“Mẹ ơi, mẹ đẹp quá!”
Tôi bế bổng thằng bé lên, hôn lên trán nó.
Bố tôi đứng bên, ánh mắt chan chứa niềm vui và mãn nguyện.
Cuối cùng, sau bao sóng gió, tôi đã tìm được gia đình thực sự của mình – không phải bằng tiền bạc, mà bằng yêu thương, tha thứ và sự cảm thông.