Trước ngày cưới, mẹ chồng tương lai gọi lên phòng, trên tay bà là 1 cái kiềng, 1 dây đeo cổ, lắc tay và nhẫn trao cho tôi nhưng tôi vẫn thẳng thừng hủy hôn
"Đḗn nơi bà gọi em vào phòng bà, có cả K. ở ᵭó. Bà mở két sắt ᵭưa em 1 hộp nhung rṑi bảo: 'Ở trong này có chục cȃy vàng, tȏi ᵭánh ra thành 1 chiḗc kiḕng ᵭeo cổ, 1 cái lắc tay, 1 dȃy chuyḕn...'", cȏ gái tȃm sự.
Xã hội tiên tiến, chuyện hôn nhân đại sự của lớp trẻ ngày nay hầu như cha mẹ phải thuận theo ý con cái. Tuy nhiên vẫn còn nhiều nhà bảo thủ, nặng tư tưởng chọn dâu phải dựa vào hoàn cảnh. Hai bên phải môn đăng hộ đối mới kết thông gia. Cũng vì lối suy nghĩ cổ hủ này mà nhiều bạn trẻ dù đã thề non hẹn biển với nhau đủ điều cuối cùng vẫn tan đàn sẻ đám, đường ai nấy đi. Giống câu chuyện của nàng dâu hụt dưới đây chẳng hạn.
Cô gái ấy tâm sự: "Mọi chuyện mà suôn sẻ thì cuối tháng 1 âm này là em cưới đấy các chị ạ. Tiếc rằng mọi thứ đã không diễn ra theo như mong muốn, người giã đám là em. Đau thật nhưng nghĩ lại em cũng chẳng hối hận.
Em với K. yêu nhau từ năm cuối đại học. Ra trường đi làm được gần 2 năm thì hai K. dẫn em về nhà anh giới thiệu. Nói chung so về hoàn cảnh thì nhà K. hơn hẳn nhà em, vì bố mẹ em chỉ làm nông. Ngược lại, bố mẹ K. kinh doanh lâu năm, hiện đang có cửa hàng vật liệu xây dựng to nhất nhì khu phố anh ở. Khi nghe qua gia cảnh của em, mẹ anh liền phản đối ra mặt.
Thời gian đó em căng thẳng vô cùng. Mẹ K. liên tục nhắn tin, gọi điện gây sức ép bắt em rời xa con trai bà. K. thì tối nào cũng đến đóng đô ở phòng em, nhất quyết không chia tay. Anh nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, miễn em tin và cho anh thời gian.
Sau em cũng không rõ anh thuyết phục mẹ thế nào mà bà chấp nhận cho chúng em đến với nhau.
Trước Tết 1 tháng, bố mẹ K. xuống nhà em nói chuyện người lớn. Vừa tới cổng nhà em, bà đã nhăn mặt thở dài. Hai bên ngồi nói chuyện, mẹ K. chẳng buồn đả động tới chuyện cưới xin của tụi em mà chỉ mải khoe cơ ngơi, đất cát của bà trên thành phố rồi bà nhìn em nhếch miệng cười nhạt bảo: 'Kể ra cháu cũng khéo chọn người đó, lấy thằng K. coi như cháu được đổi đời còn gì'.
Bố mẹ em nghe xong tái mặt. Bố em nghiến răng định đập bàn đứng lên nhưng mẹ em ngồi bên nắm tay ghì ông lại. Sau hôm đó, bố em cứ khuyên em nên suy nghĩ lại chuyện tình cảm với K. mà anh nhiệt tình quá khiến em không đành lòng quay lưng.
19/12 vừa rồi chúng em đã tổ chức ăn hỏi, 24/1 này sẽ cưới. Song hôm qua, đi khai xuân ở công ty về, mẹ K. gọi điện bảo em tới nhà bà có chuyện muốn nói. Không dám chần chừ, em tới gặp bà luôn. Đến nơi bà gọi em vào phòng bà, có cả K. ở đó. Bà mở két sắt đưa em 1 hộp nhung rồi bảo: 'Ở trong này có chục cây vàng, tôi đánh ra thành 1 chiếc kiềng đeo cổ, 1 cái lắc tay, 1 dây chuyền. Cô mang về đưa bố mẹ cô để hôm cưới lên trao con gái cho đỡ ngượng mặt cả nhà tôi cả nhà cô. Coi như tôi cho mượn, sau cưới giả tôi. Chứ nhìn cái cảnh nhà cô, đào đâu được chỉ vàng trao cho con gái. Tôi không muốn để thiên hạ biết tôi thông gia với thứ quê mùa nghèo xơ xác đâu. Mà kể ra bố mẹ cô dạy con cũng khéo ghê...'.
Nghe tới đây thì đúng là em nghĩ mình không thể 'cố đấm ăn xôi', nhắm mắt về làm dâu nhà K. được nữa. Có về sống với anh, em chắc chắn cũng chẳng thể có được hạnh phúc khi mẹ chồng luôn coi thường gia đình thông gia như thế.
Không do dự thêm, em đặt luôn chiếc hộp vàng của bà xuống bàn, đanh giọng đáp: 'Dạ thôi khỏi bác ạ. Hộp vàng của bác quá nặng, cháu sợ mình không có sức để đeo nên gia đình cháu không mượn bác làm gì. Cháu cũng xin nói luôn để bác biết, sẽ không có đám cưới nào hết nên bác khỏi phải lo mất mặt vì thông gia nghèo. Tuy cháu xuất thân nông thôn nhưng chưa bao giờ cháu thấy tự ti với hoàn cảnh của mình nên cháu sẽ không để ai coi thường bố mẹ cháu đâu ạ'.
Nói rồi em quay gót về. Tối qua mẹ anh còn gọi xuống nhà bảo em hỗn láo, bà nói nếu em quay lại xin lỗi, bà vẫn tổ chức cưới hỏi cho em với K. nhưng bố em đã thẳng thắn đáp: 'Thôi, con tôi nó không có phước về làm dâu nhà bà đâu. Bà chọn gia đình nhà nào môn đăng hộ đối mà gả con trai'.
Thế là cuộc tình kéo dài gần 4 năm của em tan theo mây khói. Đau thật nhưng em nghĩ mình nên chọn giải pháp đó còn hơn sống cả đời phải cúi mặt trước mẹ chồng các chị ạ".
Theo dõi hết câu chuyện của cô gái, ai cũng trách mẹ K. quá cổ hủ lạc hậu. Nhiều người tán thành với cách giải quyết của cô bởi thật sự có cưới K., cô cũng khó lòng có được cuộc sống hôn nhân yên ổn với người mẹ chồng tai quái ấy. Cũng có người khuyên nếu K. thật lòng muốn đến với cô thì hai người nên ngồi lại để bàn chuyện tương lai. Cảm thấy khó sống chung với mẹ chồng thì sau cưới hai người dọn ra ở riêng. Miễn vợ chồng yêu thương nhau thì khó khăn cỡ nào cũng có thể vượt qua. Có điều là chỉ người trong cuộc mới hiểu mình nên làm gì mới đúng nên cô cứ suy nghĩ thật kỹ để đưa ra quyết định sáng suốt nhất cho mình.