Làm sao ᵭể vợ chṑng tȏi khȏng còn vȏ thức cảnh giác mẹ và làm sao ᵭể mẹ khȏng còn mặc cảm vì hành ᵭộng của mình ngày hȏm ᵭó?
Trong căn nhà nhỏ ấy, không gian lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và hơi ấm yêu thương. Tôi và mẹ chồng sống với nhau như mẹ con ruột thịt từ khi tôi mới về làm dâu. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn quán xuyến mọi việc trong nhà một cách hoàn hảo. Thế nhưng, cuộc sống luôn ẩn chứa những bất ngờ và không phải lúc nào cũng là những bất ngờ dễ chịu.
Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày đầu hè oi ả, khi tôi quyết định dọn dẹp tủ đựng đồ trang sức của mình. Đó là chiếc tủ nhỏ tôi dùng để cất giữ những món đồ quý giá, gồm cả ba chỉ vàng mà mẹ đẻ đã dành dụm để tặng cho tôi như một lời chúc phúc cho hôn nhân mới. Ba chỉ vàng ấy không chỉ là vật chứng của tình yêu thương, mà còn là biểu tượng của những hy vọng và ước mơ mà tôi gửi gắm vào cuộc sống hôn nhân này.
Nhưng ngày hôm đó, khi mở tủ ra, tôi chết lặng khi phát hiện ba chỉ vàng đã biến mất. Tim tôi như thắt lại, từng hơi thở trở nên gấp gáp và nặng nề. Tôi đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, hy vọng rằng mình chỉ nhớ nhầm chỗ cất, nhưng không, chúng đã thực sự biến mất.
Vợ chồng tôi vốn không khá giả gì, làm ăn bây giờ khó khăn lắm. Mà kể cả không nói đến giá trị vật chất thì 3 chỉ vàng đó là của hồi môn của tôi, là kỉ niệm mà tôi muốn lưu giữ bên mình. Khi không thấy cái hộp đỏ tôi cất vàng đâu, chân tay tôi bủn rủn, đầu óc quay cuồng mất 1 lúc lâu.
Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ có một mớ bòng bong suy đoán và nghi ngờ. Có thể là một kẻ trộm đã đột nhập vào nhà? Hay có điều gì đó còn kinh khủng hơn đã xảy ra? Tôi cũng có nghi ngờ chồng nhưng lại nhớ ra rằng lần cuối cùng anh về nhà nghỉ phép đã là từ cuối tháng trước, mới cách đây 1 tuần tôi vẫn còn thấy 3 chỉ vàng của mình lù lù trong tủ cơ mà.
Trong lòng tôi dấy lên 1 sự nghi ngờ nhưng lại nhanh chóng dập tắt nó đi. Không thể nào chuyện đó lại xảy ra được, tôi không thể nghi ngờ người đó được!
Thế nhưng lòng tin của tôi bị đánh gãy khi ngay ngày hôm sau, mẹ chồng tôi bỗng nhiên không có mặt ở nhà và điện thoại của bà cũng không liên lạc được. Sự vắng mặt đột ngột ấy khiến tôi không thể không 1 lần nữa nghĩ đến việc mẹ chồng mình – người phụ nữ từng cho tôi cảm giác an toàn nhất – có thể là người đã lấy đi ba chỉ vàng của mình.
Sau một ngày dài tìm kiếm và đợi chờ, cuối cùng tôi phải chấp nhận sự thật, gần như chắc chắn 100% người đã lấy đi số vàng đó là mẹ chồng mình. Lúc ấy, sự mất mát vật chất với tôi chẳng còn gì đáng nói nữa, điều đau đớn hơn là mất mát lòng tin.
Hơn 1 tuần sau, mẹ chồng tôi mới trở về nhà, nhưng ánh mắt bà lúc ấy không còn sự ấm áp và vẻ tự tin như trước. Dường như bà đang cố giấu đi một bí mật nào đó khiến trái tim bà trĩu nặng. Cuối cùng, sau một hồi dài im lặng và áp lực từ ánh nhìn đầy nghi ngờ của tôi, mẹ chồng đã bật khóc và thú nhận rằng bà đã lấy ba chỉ vàng của tôi. Lý do mà bà đưa ra khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và đau lòng: Bà cần tiền để trả một món nợ cũ mà không muốn ai biết, kể cả con trai bà - chồng tôi.
Tôi cảm thấy lòng mình như chia cắt. Một mặt, tôi đau đớn vì sự phản bội và mất mát. Mặt khác, tôi thấy thương mẹ chồng - một người phụ nữ mạnh mẽ bỗng chốc trở nên yếu đuối và tuyệt vọng đến mức phải làm liều như vậy. Bà đã chọn cách bỏ trốn về quê như một cách để trốn chạy khỏi nỗi xấu hổ và áp lực từ chính hành động của mình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng cuộc sống gia đình không chỉ là những giây phút hạnh phúc mà còn là những thử thách đôi khi quá sức đối diện. Chúng ta có thể yêu thương nhau, nhưng cũng có thể vô tình gây tổn thương cho nhau trong một phút yếu lòng. Mâu thuẫn giữa tình cảm và sự phản bội này khiến tôi phải mất một thời gian dài để suy nghĩ và cân nhắc cách xử lý.
Tôi và mẹ chồng đã có những cuộc đối thoại đầy nước mắt, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều chứa đựng cả tình yêu lẫn sự thất vọng. Tôi đã quyết định tha thứ cho mẹ chồng, không vì ba chỉ vàng đã mất, mà vì tình thân mà chúng tôi đã dành cho nhau.
Thế nhưng kể từ ngày đó, cả tôi và chồng đều vô thức cảnh giác hơn. Đồng tiền đi liền khúc ruột, chúng tôi còn con nhỏ, còn nhiều thứ gánh vác trên vai. Vật chất là thứ gì đó rất tàn nhẫn, đôi khi dù không muốn nhưng nó vẫn quyết định ý thức, tâm tư tình cảm và cả lòng tin giữa người với người.
Ngay kể cả mẹ chồng tôi, bà cũng gượng gạo hơn với con trai và con dâu. Thỉnh thoảng tôi biết mẹ bật khóc trong phòng. Bà cũng cẩn thận hơn để tránh việc tế nhị liên quan đến tiền bạc, thậm chí có lần bà còn nói khéo bảo vợ chồng tôi lắp camera trong nhà. Có lẽ bà muốn chứng minh sự trong sạch của mình...
Tôi có bảo chồng nói chuyện với mẹ, dù đúng là tôi đau lòng, chồng tôi cũng thất vọng về chuyện này lắm nhưng thật sự chuyện đã qua rồi, tôi muốn tất cả mọi người đều quên chuyện không vui vẻ này đi để tiếp tục sống cùng nhau. Thế nhưng, có vẻ mọi chuyện cứ âm ỉ nhưng lại gặm nhấm niềm tin của chúng tôi cũng như sự tự tin của mẹ chồng...
Ai có thể cho tôi biết cách nào để mọi chuyện êm đẹp hơn không? Làm sao để vợ chồng tôi không còn vô thức cảnh giác mẹ và làm sao để mẹ không còn mặc cảm vì hành động của mình ngày hôm đó?