Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ...
Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ...
Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc. Chị lấy anh Hùng, một ngư dân khỏe mạnh, yêu vợ thương con. Họ có ba cậu con trai: Long, Phong và Tí, lần lượt ra đời trong những năm tháng khó khăn nhưng ấm êm. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi Tí vừa tròn ba tuổi, anh Hùng bỏ đi theo một cô gái trẻ từ thành phố đến mua hải sản. Anh không để lại một lời, chỉ để chị Thắm với ba đứa con nhỏ và một căn nhà tranh xiêu vẹo.
Chị Thắm, khi ấy mới 28 tuổi, đứng trước biển khóc hết nước mắt. Nhưng chị không gục ngã. Nhìn ba đứa con ngây thơ, chị tự nhủ phải sống, phải mạnh mẽ. Làng chài nghèo, chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nghề biển. Mỗi sáng, chị ra khơi trên chiếc thuyền cũ của chồng, kéo lưới, đánh cá. Những ngày biển động, chị đi nhặt vỏ sò, mò cua, bất chấp gió lạnh cắt da. Tiền kiếm được, chị dành hết để nuôi con ăn học. Chị tin, chỉ có con chữ mới giúp các con thoát khỏi cái nghèo.
Long, Phong và Tí lớn lên trong sự tần tảo của mẹ. Chúng hiểu hoàn cảnh gia đình, nên luôn chăm chỉ học hành. Long, anh cả, thường phụ mẹ kéo lưới sau giờ học. Phong, tính trầm, hay ngồi vá lưới để mẹ có thời gian nghỉ. Tí, út cưng, dù nhỏ nhất nhưng sớm biết nấu cơm, dọn nhà. Những buổi tối, bốn mẹ con quây quần bên ngọn đèn dầu, chị Thắm kể chuyện biển, dạy con về lòng kiên nhẫn và sự tử tế.
Nhưng cuộc sống không dễ dàng. Có lần, bão lớn đánh chìm thuyền, chị Thắm mất trắng tài sản. Dân làng thương, góp tiền giúp chị mua thuyền mới, nhưng chị vẫn phải vay mượn để trang trải. Những đêm con sốt, chị thức trắng, ôm con mà khóc vì không đủ tiền mua thuốc. Dù vậy, chị chưa từng than vãn. Khi Long hỏi về cha, chị chỉ nói: “Mẹ là đủ. Các con cứ học giỏi, mẹ không mong gì hơn.”
Thời gian trôi, 20 năm như một cái chớp mắt. Long giờ là kỹ sư hàng hải, làm việc ở Đà Nẵng, có nhà riêng và gia đình nhỏ. Phong trở thành bác sĩ, công tác tại bệnh viện tỉnh. Tí, cậu út, là giảng viên đại học ở Hà Nội, chuyên ngành môi trường biển. Cả ba đều thành đạt, nhưng chưa bao giờ quên gốc rễ. Họ thường xuyên gửi tiền về cho mẹ, dù chị Thắm luôn từ chối: “Mẹ còn khỏe, các con giữ tiền lo cho vợ con đi.”
Một ngày cuối năm, ba anh em rủ nhau về làng chài, bí mật tổ chức lễ mừng thọ 50 tuổi cho mẹ. Họ thuê một nhà hàng nhỏ bên bờ biển, mời cả làng đến dự. Chị Thắm, giờ tóc đã điểm bạc, ngỡ ngàng khi thấy các con đứng chờ trước cửa, tay cầm bó hoa và tấm bảng lớn khắc dòng chữ: “Cảm ơn mẹ – người phụ nữ mạnh mẽ nhất.” Dân làng vỗ tay, nhiều người rưng rưng. Chị Thắm ôm các con, nước mắt lăn dài, nhưng lần này là vì hạnh phúc.
Trong
buổi tiệc, Long đứng lên kể lại hành trình của mẹ. “Mẹ không chỉ nuôi
chúng con khôn lớn, mà còn dạy chúng con cách làm người. Không có mẹ,
không có chúng con hôm nay.” Phong tiếp lời: “Mẹ chưa từng để chúng con
thiếu thốn, dù mẹ phải chịu bao cực khổ.” Tí, với giọng nghẹn ngào, nói:
“Con chỉ mong mẹ sống thật lâu, để chúng con được báo hiếu.”
Cả làng xúc động, nhưng bất ngờ lớn nhất đến khi một người đàn ông lớn tuổi, khắc khổ, bước vào. Đó là anh Hùng, cha của ba anh em. Sau 20 năm, ông trở về, tóc bạc, lưng còng, dáng vẻ tiều tụy. Ông nghe tin về chị Thắm và các con, không thể không đến. Ông quỳ trước chị Thắm, giọng run: “Anh sai rồi, Thắm. Anh không mong tha thứ, chỉ muốn nói lời xin lỗi.”
Chị Thắm nhìn ông, ánh mắt bình thản. “Tôi không hận anh. Nhờ anh bỏ đi, tôi mới biết mình mạnh mẽ thế nào. Các con tôi giờ là niềm tự hào của tôi.” Bà quay sang các con: “Còn các con, nếu muốn tha thứ cho cha, cứ làm theo lòng mình.” Long, Phong và Tí im lặng, nhưng cuối cùng, Long bước tới, đỡ cha dậy. “Chúng con không hận cha, nhưng mẹ là tất cả với chúng con.”
Hùng không ở lại lâu. Ông rời làng ngay đêm đó, mang theo nỗi ân hận không thể xóa nhòa. Còn chị Thắm, bà tiếp tục sống ở làng chài, nhưng không còn cô đơn. Các con thường xuyên về thăm, mang theo cháu nội, làm ngôi nhà tranh ngày nào rộn rã tiếng cười. Dân làng gọi chị là “bà Thắm thuyền chài” – biểu tượng của sự kiên cường và tình mẹ.
20 năm, từ một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, chị Thắm đã viết nên câu chuyện đời mình bằng mồ hôi và yêu thương. Ba người con trai thành đạt không chỉ là phần thưởng, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của một trái tim không bao giờ gục ngã.