Làm mẹ kế gιậп ƌếп mức lȇп cơп ƌɑu tιm, cҺồпg tȏι Һṓι Һậп, пgҺỉ vιệc ƌι cҺăm sóc Ьà mà kҺȏпg пgờ lạι kҺιếп tìпҺ ҺìпҺ tồι tệ tҺȇm
Biḗt tin, tȏi và bṓ chṑng vội vã chạy sang bên nhà hàng xóm, gọi xe cấp cứu ᵭưa mẹ ᵭi viện ngay. Còn chṑng tȏi ᵭứng thất thần, sững sờ.
Chồng và mẹ chồng tôi vốn không hòa thuận từ hồi trước khi tôi về làm dâu. Mẹ chồng tôi vốn là mẹ kế, còn mẹ chồng ruột đã qua đời lâu rồi. Nghe chồng tôi kể thì mẹ ruột mất lúc anh chưa tròn 5 tuổi, 2 năm sau thì bố dẫn người phụ nữ khác về sống chung; người đó chính là mẹ chồng kế hiện tại.
Tuy không có công sinh nhưng mẹ kế có công nuôi dưỡng, chăm sóc chồng tôi chu đáo như con ruột. Có điều, tính bà hay nói nhiều, vui thì không sao, hễ buồn là lôi chuyện ngày xưa chăm con riêng của chồng cực khổ thế nào để kể lể khắp xóm. Chồng tôi nhắc nhở, bà lại cho rằng anh "đủ lông đủ cánh" nên giờ coi thường "người mẹ kế tội nghiệp này".
Từ lúc về làm dâu, tôi đã thấy mối quan hệ không mấy tốt đẹp của 2 người. Tôi vẫn khuyên chồng nên tôn trọng mẹ kế bởi dù sao, bà cũng là người chăm sóc, nuôi dạy anh hơn 20 năm. Nhưng chồng tôi vẫn cố chấp, có lần còn mắng tôi lắm chuyện, không biết thì đừng có nói nhiều.
2 ngày trước, mẹ chồng kế và chồng tôi lại có một cuộc tranh cãi lớn. Mà chuyện cũng nhỏ nhặt, vụn vặt thôi, 2 người nói qua nói lại một lúc thì thành ra chuyện lớn. Chẳng là mẹ chồng kế giữ con chúng tôi, không may thằng bé té ngã, đầu sưng lên một cục. Chồng tôi đi làm về, thấy trán con sưng bầm thì nổi giận mắng mẹ. Bà càng giải thích thì anh càng to tiếng nên bà cũng mắng lại.
Cãi qua cãi lại, chồng tôi thốt lên một câu khiến cả nhà sững sờ: "Đúng là mẹ ghẻ, chẳng bao giờ biết thương con chồng, chứ đừng nói đến cháu chồng". Mẹ chồng kế nghe xong, bà khựng lại giây lát rồi lau nước mắt, dắt xe đạp đi. Bố chồng theo cản lại thì bà nói sang nhà hàng xóm tâm sự cho đỡ buồn thôi.
Một lúc sau, tôi đang nấu ăn trong bếp thì cô hàng xóm hớt hải chạy sang. Cô ấy nói không ra hơi, bảo tôi sang đưa mẹ chồng kế đi cấp cứu; bà sang tâm sự, đau khổ quá, khóc kể một lúc thì lên cơn đau tim. Biết tin, tôi và bố chồng vội vã chạy sang bên nhà hàng xóm, gọi xe cấp cứu đưa mẹ đi viện ngay. Còn chồng tôi đứng thất thần, sững sờ.
Cũng may chúng tôi đưa bà đến viện kịp thời nên không sao, chỉ phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày thôi. Tối đó, tôi về lấy đồ đạc cho mẹ chồng kế, sẵn tiện phân tích rõ tình cảm, sự yêu thương của bà dành cho chồng tôi, để anh ấy suy xét lại lỗi lầm của bản thân. Nếu không nhờ tình thương của bà, chắc chắn anh sẽ không có ngày hôm nay. Nếu bà không thương anh, sẽ không vì nuôi dưỡng con riêng của chồng mà không sinh con, càng không xây nhà cửa, giữ cháu.
Sáng nay, chồng tôi chủ động xin nghỉ làm vào bệnh viện chăm sóc mẹ kế. Hình như anh đã nhận ra lỗi sai của mình. Nhưng mẹ nhìn thấy anh là lại khóc lóc, tủi thân trong bệnh viện, tình cảnh rất khó coi. Thật lòng, tôi không biết phải hòa giải 2 người bằng cách nào nữa?