Gần sinh, vợ một mình đi sắm đồ cho con, nào ngờ lại thấy chồng đưa bồ đi chợ, cô chỉ gửi một tin nhắn khiến anh ch//ết đứng tại chỗ…

 

Gần sinh, vợ một mình đi sắm đồ cho con, nào ngờ lại thấy chồng đưa bồ đi chợ, cô chỉ gửi một tin nhắn khiến anh ch//ết đứng tại chỗ…

 

 

 Có thể là hình ảnh về 5 người

 

Ngày hôm đó, trời Hà Nội âm u, se lạnh, lất phất mưa. Hương, đang mang bầu tháng thứ tám, cẩn thận đội chiếc nón vải rồi xách túi ra chợ. Chồng cô – Tuấn – nói sáng nay có cuộc họp gấp nên đi sớm. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy hơi buồn vì dù đã gần sinh, cô vẫn phải lủi thủi tự đi sắm từng chiếc tã, cái khăn, hộp sữa cho con.

Chợ đông, người chen chúc. Hương phải đi thật chậm để giữ thăng bằng cho bụng bầu lớn. Vừa chọn được vài món đồ sơ sinh, đang định đi về thì cô nghe giọng một người quen quen. Rất quen. Là giọng chồng cô.

Quay đầu lại, Hương chết lặng.

Tuấn đang nắm tay một cô gái trẻ, váy ngắn, đi giày cao gót, cười nói ríu rít. Tay anh cầm túi, miệng đang hỏi:
– Em thích ăn gì, anh mua hết cho nhé.
– Thôi, em không ăn nhiều đâu, béo lắm.
– Béo cũng kệ. Béo anh vẫn yêu.

Hương đứng chết trân như hóa đá. Cô không dám bước tới. Chỉ nhìn từ xa, đủ để thấy rõ cái dáng thân thuộc của người chồng đầu ấp tay gối, giờ đây đang dịu dàng chăm chút cho một người đàn bà khác – trong khi vợ sắp sinh lại phải tự đi chợ một mình.

Nước mắt không chảy ra được. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.

Không làm ầm lên. Không khóc lóc. Hương chỉ lấy điện thoại ra, nhắn cho chồng một dòng duy nhất:

“Em vừa thấy anh ở chợ. Em mệt quá, chắc phải bắt taxi về trước. Còn anh… đi tiếp cho trọn vai nhé.”

Gửi xong, cô tắt máy. Không đợi hồi âm.

Tuấn đang cười thì điện thoại rung. Anh mở ra, xem tin nhắn, mặt tái mét ngay lập tức. Anh buông tay cô bồ ra, dáo dác nhìn quanh.

– Gì thế anh? – cô gái hỏi.

Tuấn không trả lời, chạy lao ra khỏi khu chợ, miệng lắp bắp:
– Hương… Hương đang ở đây…

Nhưng Hương đã đi rồi. Bụng bầu nặng trĩu, bước chân khập khiễng giữa dòng người tấp nập, nhưng mắt cô ráo hoảnh. Lòng cô trống rỗng. Không giận, không oán, chỉ thấy đau đến nghẹt thở.

Về đến nhà, cô không vào phòng ngủ mà lẳng lặng xuống bếp. Cô đặt từng món đồ sơ sinh vừa mua lên bàn: cái áo sơ sinh màu xanh nhạt, đôi vớ len, hộp phấn thơm, tã lót, bình sữa. Từng món, từng món, như từng nhát dao cứa vào trái tim.

Cô nhớ những đêm bầu bì nằm co ro một mình khi anh viện lý do đi làm khuya. Nhớ những lần đi khám thai một mình, ngồi hàng tiếng ở bệnh viện chờ đến lượt. Nhớ cả ánh mắt anh gần đây – xa cách, lạnh nhạt, và chẳng mấy khi chạm vào mắt cô nữa.

Tất cả, hóa ra không phải do cô nhạy cảm.

Là vì anh đã có người khác.

Tuấn về nhà một giờ sau đó. Anh bước vào, khuôn mặt thất thần. Thấy vợ đang ngồi ở bếp, lưng quay lại, anh nghẹn giọng:

– Hương… Anh xin lỗi…

– Xin lỗi gì? – Hương không quay lại. – Anh đi họp cơ mà?

– Anh… Anh sai rồi. Cô ta chỉ là nhất thời. Anh chưa từng định bỏ em. Anh không ngờ em lại thấy cảnh đó…

– Nếu em không thấy thì anh còn giấu em đến bao giờ?

Tuấn nghẹn họng. Hương đứng dậy, chậm rãi quay lại. Ánh mắt cô bình thản đến đáng sợ:

– Em không cần anh phải bỏ cô ta. Em cũng không cần anh phải chọn. Em chọn cho cả hai rồi.

– Hương… đừng như vậy… Anh sai thật rồi…

– Tuấn, đứa bé trong bụng em sẽ không cần một người cha dối trá. Còn em – cũng không cần một người chồng phản bội.

Cô rút từ trong túi ra một tập hồ sơ – là đơn ly hôn, đã điền tên sẵn. Tuấn nhìn chằm chằm vào tờ giấy như không tin vào mắt mình.

– Em ký rồi. Anh đọc kỹ rồi ký nốt. Em sẽ không đòi hỏi gì. Chỉ cần con. Và bình yên.

Tuấn ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu. Anh chưa từng nghĩ Hương – cô vợ hiền lành, cam chịu – lại dứt khoát đến thế. Anh nghĩ cô sẽ khóc, sẽ níu kéo, sẽ tha thứ. Nhưng không – ánh mắt cô hôm nay lạnh như sắt.

– Em còn yêu anh không? – Tuấn hỏi trong tuyệt vọng.

– Có lẽ từng rất yêu. Nhưng khoảnh khắc anh nắm tay cô ta giữa chợ… em biết trái tim mình đã ngừng yêu rồi.

Câu nói ấy như bản án cuối cùng kết thúc một cuộc hôn nhân. Không cần tiếng la hét. Không cần cãi vã. Chỉ là một người phụ nữ, vì con mà mạnh mẽ đến cùng.

Vài tháng sau, Hương sinh con trai khỏe mạnh. Cô bận rộn với con, với việc làm lại cuộc đời, nhưng nụ cười trên môi đã trở lại. Một nụ cười nhẹ nhõm, không còn vướng bận.

Còn Tuấn – anh vẫn đôi lần đứng trước cổng nhà, tay cầm túi quà, ánh mắt đầy hối hận. Nhưng cánh cổng chẳng bao giờ mở ra.

Chuyện cũ, đã khép lại. Người phụ nữ từng yếu đuối ấy – giờ đây đã học được cách buông tay, và sống vì người xứng đáng nhất: chính mình và con.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''